Hiền Vy
Sáng sớm cuối Đông, trời còn hơi lạnh, mới hơn 5 giờ, Hoàng Uyên đã ngồi đọc báo trong lúc uống coffee. Nghe như có tiếng chân ai rón rén đến gần, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên.
- Good Morning! - Chào Buổi sáng -
Tiếng chào quen thuộc làm Hoàng Uyên ngạc nhiên. Ngừng đọc báo, cô ngước lên nhìn, mỉm cười với người vừa chào mình, rồi đáp:
- Good Morning! Alex. Sao dậy sớm vậy ?
Alex với dáng rụt rè, hai tay giấu sau lưng, ngập ngừng:
- I don’t know. - Không biết! -
Hoàng Uyên hỏi:
- Alex có gì sau lưng đó ?
Lắc đầu nguầy nguậy, Alex nói thật nhanh:
- Nothing ! – Đâu có gì đâu!
Hoàng Uyên cười:
- OK! Không có gì !
Alex tiến đến gần Hoàng Uyên, rồi bất ngờ đưa hai tay đang giấu sau lưng, ra trước mặt Hoàng Uyên, nói nhanh:
- Happy Valentine!
Hoàng Uyên ngạc nhiên nhìn Alex, rồi nhìn vào nhánh hoa dại, và tấm thiệp trong tay Alex. Tấm thiệp tự làm với tờ giấy trắng, xé từ một cuốn tập nào đó, vẫn còn vết răng cưa, được xếp làm tư.
Xúc động, Hoàng Uyên đưa tay nhận, rồi từ từ mở tấm thiệp. Hình trái tim vẽ vụng dại, với hàng chữ viết nguệch ngoặc bằng Crayon .... "Please! Be My Valentine!”
Nước mắt dàn dụa trên má, Hoàng Uyên cúi xuống, bế Alex lên, nghẹn ngào chưa nói được gì, thì Alex đã lên tiếng:
- Pl...e...a...s...e...! Mommy ... Please! Be my Valentine!
Hôn con liên tiếp mấy cái, Hoàng Uyên chậm rãi nói:
- Thank you so much, Alex! You are My Valentine!
HiềnVy
Feb. 2006